Tưởng rằng chợ Sái mĩ miều
Chỉ lắm hàng
củi với nhiều hàng cơm,
Chợ Nủa hàng
giậm hàng nơm
Chợ Trôi hàng
vải hàng rơm dãi dầu
Chợ Nghệ thì
lắm bò trâu
Thái đoạn
cũng lắm, bò trâu cũng nhiều
Sơn Đông chợ
họp về chiều
Chỉ lắm hang
xén với nhiều hang dao
Chợ Phùng
hang xén biết bao
Chợ Gạch cũng
lắm thuốc lào, nhang đen
Chợ Bún nửa
tháng sáu phiên
Có lắm hàng
xén nguyên anh kẻ Phùng
Chợ Săn gần
huyện gần sông
Kẻ buôn người
bán nhưng không có nhiều
Tuy rằng chợ
Hiệp mĩ miều
Chỉ lắm kẻ cắp
với nhiều lái buôn
Chợ Cốc nửa
tháng sáu phiên
Chỉ lắm ngô đỗ
với nguyên củ từ
Thọ Lão chợ họp
chán phè
Cầu quán chả
có, y như ngoài đồng
Lờ đờ chợ Triệu
mà đông
Tiếc rằng cả
lớn mà không bán bồ
Chợ Mía mới họp
mà to
Những thằng
Mông Phụ cứ mò xuống chơi
Thế là bài chợ
xong rồi
Thì em phải
hoạ bài trời anh nghe
Chợ Sấu, xã Dương Liễu, Hoài Đức, Hà Nội
Bài này không
biết là nó thuộc thể loại gì nữa? vè, thơ con cóc, đồng dao hay gì gì đó tôi
không rõ. Chỉ biết là hồi nhỏ được nghe bà tôi, mấy bà già quanh xóm hay đọc
cho nghe mỗi khi các bà ngồi khâu vá ở đầu hè, phơi thóc lúa trên sân nhà thờ
hay chỉ là lúc rỗi rãi ngồi nói chuyện với nhau. Lâu rồi tôi không được nghe,
hôm nay tình cờ gặp người quen đọc và ghi âm lại được.
Chợ Nủa, xã Phùng Xá, h.Thạch Thất, Hà Nội, nổi tiếng về bán đồ mây tre đan
Chao ôi! Những
câu hát vớ vẩn từ thời xưa, chắc thời các bà còn con gái đã có rồi. câu vè về
những cái chợ ở vùng Hà Đông, Sơn Tây. Nhiều nơi, nhiều chợ mà lớn lên tôi đã từng
đặt chân tới. nhất là quãng thời gian làm thị trường cho một hãng chuyên bán lẻ
hàng tiêu dùng nên càng phải lưu tâm đến các chợ nhiều hơn. Chợ bây giờ thay đổi
nhiều quá. Chợ nào cũng khang trang, mở rộng ra nhiều. hàng hoá buôn bán không
biêt bao nhiêu mà kể. Nhưng chưa bao giờ và có lẽ là không bao giờ tôi hiểu được
trong người kể và trong các câu vè này có ý nghĩa như thế nào? Những niềm mơ ước,
sự vui sướng, cái ngông nghênh và cười cợt, nhạo báng hay là gì? Tôi vẫn không
thể nào hiểu được, chỉ nhớ lại là bà tôi và các bà khác trong xóm là một cái
kho truyện cổ tích, chuyện đời, chuyện làng từ ngày xửa ngày xưa mà thôi. Không
biết bao nhiêu là chuyện. chuyện ma, chuyện áp tết, từ gà gáy đã đi chợ Nủa, chợ
Sấu mua lá rong, lá gai về làm bánh. Chuyện hội làng ở Dị, ở Canh hay tận ở
Thày. Chuyện vỡ đê, Tây về bắt người tự đời thưở nào. Chuyện chẳng khi nào dứt.
phải chăng như vậy mà sau này, mỗi khi tôi nhớ quê, nhớ về những ngày tháng cũ,
cái làng Dị Nậu bé nhỏ nó lại trở về, chắc nó đã chồng chất, in sâu từ những
chuyện ngày xưa này. Để rồi gặp bạn bè là lại lôi cái tuổi thơ “phá làng phá
xóm” ra mà kể với nhau.
Trẻ con cả
xóm ngồi xúm lại dưới tán bụi tre với các bà. Chúng nó cấu nhau, vật nhau chán
rồi lại ngồi im nghe các bà kể vè các chợ và chuyện ma. Giờ đây, mỗi lần nghe
thấy từ chợ, tưởng như lại thấy hình ảnh các bà miệng bỏm bẻm nhai trầu ngồi dưới
bụi tre và kể chuyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét