Hôm trước đã nói đến chuyện chơi diều, nhưng mãi sau mới nghĩ ra đó chỉ là chuyện chơi diều
của người lớn, thích làm j thì làm. Còn
bọn trẻ con chúng tôi thì lại khác. Vậy nên cũng phải kể chuyện lại kẻo quên mất,
hì hì.
Ở công đoạn làm khung diều, đứa nào mà có ông bà làm đan
thúng, mủng, nong, nia, giá, rổ thì có thể xin đoạn tre rồi nhờ ông vót chon an
để làm khung diều. làm cái diều ban an là đơn giản nhất, cứ về nhà rút cái que
mành che cửa ra là có nan để làm ba cái nan song song nhau, thêm cái thanh giằng
ngang là thành cái khung diều. nếu đơn giản như thế thì chẳng nói làm gì. Đã
chơi diều là phải diều bầu, diều con quạ, diều cánh cốc mới ra dáng “đàn anh”,
bí quá không biết lấy tre ở đâu. Hồi trước ở quê còn dùng dát giường bằng tre,
thế là các cậu cứ sẵn tiện về rút nan dát giường nhà mình ra, cả cái dát giường
hàng trăm cái, rút ba bốn cái có thấm vào đâu. Kệ. cứ chơi đã, mặc dù lúc bị
người lớn phát hiện ra thì đòn nát mông vì tội “phá hoại”. Đem ra hì hụi vót,
vót tròn xoay mới đạt yêu cầu. tới đoạn là khung thì kiếm đâu ra dây cao su để
buộc. không phải thằng nào cũng sẵn 100 đồng để mua vòng chun cao su buộc, một
trăm đồng khi đó chỉ mua được 11 chiếc vòng mà thôi. Thằng nào buộc không khéo
thì phải mua hai, ba trăm. Có thằng đi ăn trộm bên nhà ông Hồng đoạn săm se đạp-
nhà ông Hồng Vân làm nghề sửa xe đạp, đem về cắt nhỏ ra để buộc. Tôi với thằng
Thiện thì không có điều kiện như tụi ở trên, đành phải hy sinh đôi dây cao su bằng
ruột quả bóng đá đang yên vị trên cái súng cao su, cái sung đã từng “đưa tiễn”
biết bao con chim về với ông bà. Thôi kệ vậy, chơi đã, chừng nào có tiền thì nhịn
ăn quà mua đôi mới buộc vào sung( khi đó mua 500 đồng một đôi dây màu đỏ, 700 đồng
một đôi màu đen to bằng ngón tay trỏ). Đem ra cắt nhỏ rồi mới buộc được khung
diều. Anh Lưu nhà bác Long – hàng xóm
nhà tôi. Đã “thiết kế” ra cái diều chỉ cần hai chiếc nan buộc hình chữ thập, buộc
nilon ở bốn đầu nan là thả được, tất cả đặt tên là “diều thánh giá”, có lẽ vì
toàn là theo đạo Thiên Chúa nên đặt cái tên rất lien quan.
Thằng Định, kém tôi một tuổi ở xóm dưới. không biết khi đó
pha thanh tre ra để làm nan diều, cầm dao chặt làm sao mà “phang” ngay vào ngón
tay trỏ, gần rời ra. Báo hại cả nhà hốt hoảng, đưa đi bệnh viện để nối gân, bó
liền xương. Làm cái diều mà mất mấy chục triệu đồng. Tới bây giờ tay nó vẫn còn
vết sẹo to đùng.
Phần khung chắc chắn đâu đó rồi lại lo khoản giấy dán. Thực
ra, hồi đó ít người dán giấy báo lên diều, vì để làm giấy báo không thấm nước
thì kỳ công lắm. đi mua quả cậy thì không có tiền, hoạ chăng nhà nào làm quạt
thóc, phết nhựa quả cậy lên cánh quạt còn dư thì mấy thằng trẻ con mới đến lượt.
áo mưa bằng nilon thì khó kiếm, quê tôi chủ yếu lúc đó các bà, các mẹ đi cấy
thì dùng áo tơi lá. Áo mưa nilon thì ai đi làm xa mới có, lấy cái đó thì tội nặng
hơn cả trộm trái cây của nhà thờ. Đành ra đồng xem có ruộng nào đang căng nilon
quanh ruộng để chống gió bão cho cây non thì lấy trộm về, đem ra ao giũ sạch
bùn đất, phơi cho ráo nước là may mảnh đã cắt sẵn lên diều- gọi là phứt diều. xong
rồi đem ra làm máy, làm máy này cũng khó, nhiều thằng không làm đc, phải nhờ
người. chỉ là mấy đoạn dây ngắn buộc đúng khoảng cách để cánh diều cân bằng,
không lệch, khi lên không bị nghiêng, chao lượn- chúng tôi gọi là “ghé”. Đôi
khi phải trả công bằng khúc mía, củ khoai hay cái lúa nướng.
Tới khi ra hình hài cái diều rồi mới buộc dây lại để đem đi
thả, ra bờ ao nhà thờ, nơi nào trống là một thằng thả, một thằng chạy tới khi
nào diều lên đứng mới thôi. Có thằng thì leo lên nhà tầng, lên bể nước mà nhử,
mà giật cho diều bay lên từ từ. Xong xuôi, diều bay lên gió trên rồi thì đứng
im, mới yên trí “cọc” vào đâu đó chắc chắn rồi mới đi tắm ao, vừa tắm vừa bình
phẩm diều của nhau như mấy ông cụ non. Lắm thằng ở trên nghịch ác, lấy dây diều
này chạm vào dây diều kia mà cứa cho đứt dây. Báo hại thằng nào xui xẻo diều
bay mất thì đuổi thục mạng, lắm khi chẳng biết nó đi đâu, về lại phải làm cái
khác trong bực tứ, còn ai đó bắt được cái diều thì coi như gặp may.
Lại nói chuyện diều bị đứt dây bay đi, có lần anh Hùng Hào
đâm diều. diều bị đứt dây, bay tới xóm tôi, lũ trẻ con ùa nhau ra giành giật,
loi kéo, thằng túm cái sáo, thằng lôi cái cánh, thằng lôi cái đuôi. Lấy được
cái sáo là oai nhất nên ra sức giành giật, cãi cọ. cả đám còn đang mải cãi nhau
thì “khổ chủ” tới tang cho mỗi thằng một bạt tai đau điếng, nổ đom đóm má. Báo
hại đến tối vẫn còn hằn vết ngón tay, thật là một lần nhớ đời. đến bây giờ nghĩ
lại mà vẫn thấy nó như mới đây thôi. Chơi diều cũng lắm “CÔNG PHU” là vậy.
SaiGon, 13.10.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét